(Nhật Trang) - Trung Trữ, một làng thuần nông như hàng vạn làng quê khác, dân Trung Trữ thuần khiết mà chất phác. Cả chiều dài lịch sử hình thành và tồn tại của làng, họ vẫn tằn tiện, căn cơ. Hẳn nhiều người còn nhớ đĩa đèn dầu lạc, dầu bông như một thiết bị kỳ diệu tối tối thắp sáng từng nhà. Canh được múc bằng muôi làm từ gáo dừa, rưới mắm bằng vỏ con trai. Đi làm đồng xa có vỏ quả bầu già đựng nước vối. Thuở đó, nằm màn là một điều xa lạ đối với không ít người, họ xua đuổi muỗi bằng bó lá mía tươi hoặc đốt nắm giẻ rách cho muỗi sặc khói bay đi, đóng kín cửa lại là ổn. Ai đó đi dép làm đồng sẽ bị nhìn với con mắt dè bỉu và đàm tiếu… với nhu cầu đơn giản đó, người làng Trữ bằng lòng với cuộc sống tự sản, tự tiêu, tự cung, tự cấp. Đã có một thời người Trữ hầu như bó hẹp trong luỹ tre làng mình, quen giữ nếp sống tằn tiện.
Nhưng cuộc sống đâu có dừng chân tại chỗ, trong dòng chảy của lịch sử, của dân tộc, Trung Trữ không ngoại lệ. Người dân làng Trữ đã nhanh chóng thích nghi, ra sức góp phần công sức, xương máu của mình cùng nhân dân cả nước thúc đẩy dòng chảy lịch sử dân tộc sớm đến đích. Người dân Trung Trữ ngày nay và cả mai sau sẽ mãi trân trọng, tự hào, gìn giữ và phát huy những gì mà cha ông mình đã làm. Đó là những trang sử hào hùng mà các thế hệ người dân làng Trữ đã viết nên bằng máu của mình. Trang sử đó đã được lịch sử ghi nhận bằng danh hiệu cao quý “Xã anh hùng” mà Trung Trữ là một thành tố rất quan trọng, xứng đáng với danh hiệu “Làng có công với nước”…
(Lược và trích từ Vầng trăng làng Trữ - tập 1)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn cùng đồng hành với Vầng trăng làng Trữ!